197|
Thực ra Trần An Tu đi vào lúc này cũng không tính là sớm, bởi vì trước đó Lục Giang Viễn đã ăn không ít đòn. Ông cụ là một người thích thể diện, cho dù có giận tới đâu cũng không thể cho người ngoài biết mà đồn đại được. Lục Giang Viễn cũng kiên cường, mày cũng không thèm nhăn. Cho nên lúc vừa vào, Trần An Tu còn tưởng chuyện mới chỉ bắt đầu, còn thấy may vì Mạo Mạo tỉnh lại đúng lúc nên họ mới kịp qua đây, có điều y nhanh chóng nhận ra trên mu bàn tay của cậu út y có một vết đỏ au to cỡ một ngón tay và đang bắt đầu sưng lên.